TẤM GƯƠNG CÔ GIÁO HẾT LÒNG VÌ HỌC SINH
TẤM GƯƠNG CÔ GIÁO HẾT LÒNG VÌ HỌC SINH
“Tôi luôn tin rằng ngọn nến thẳng hay cong, khi được thắp lên thì đều cháy sáng lung linh. Và tôi sẵn sàng đánh đổi để được thắp lên niềm vui, ước mơ cho những đứa trẻ đặc biệt.” Đó chính là những lời tâm sự của cô giáo Nguyễn Thị Hương Ly, giáo viên dạy bộ môn Toán đồng thời cũng là cô giáo chủ nhiệm lớp 9E trường THCS Lê Văn Tám, thành phố Hạ Long.
Xuất phát từ tình yêu con trẻ, cô Ly bước vào nghề dạy học với mong muốn sẽ là người truyền lửa đam mê và tình yêu cuộc sống đến với các học trò nhỏ. Mười sáu năm gắn bó với nghề là mười sáu năm cô làm công tác chủ nhiệm với bao kỉ niệm buồn vui. Nhưng có lẽ quãng thời gian để lại cho cô nhiều cảm xúc nhất chính là những năm tháng làm công tác chủ nhiệm lớp có hai học sinh khuyết tật vận động: em Lê Việt Hoàng và em Phan Vũ Ngọc Diệp.
Năm học 2015- 2016, Cô Ly chuyển từ trường THCS Trà Cổ - Thành phố Móng Cái về công tác tại ngôi trường nằm dưới chân núi Bài Thơ mang tên vị anh hùng nhỏ tuổi Lê Văn Tám - thành phố Hạ Long và được phân công chủ nhiệm lớp 6E.
Ngày đầu tiên bước vào lớp cô đã không khỏi xúc động khi bắt gặp một dáng hình gầy gò bé nhỏ với chiếc lưng gù xuống nhưng đôi mắt thì thật sáng ngời với vầng trán cao. Đó là em Lê Việt Hoàng, một cậu bé có hoàn cảnh vô cùng đặc biệt. Em đã bị liệt đôi chân từ nhỏ, không có khả năng đi lại. Ngày nắng cũng như ngày mưa, Hoàng đến trường trên đôi chân của bố. Và xót xa hơn nữa, chỉ cách một dãy bàn là cô bé Phan Vũ Ngọc Diệp với gương mặt xinh xắn dễ thương, nhưng cũng giống như Hoàng, em không thể đi lại, em mắc bệnh u ngoài màng tủy, việc ngồi cũng không dễ dàng đối với em, em phải lấy thành ghế làm điểm tựa trong mỗi tiết học. Cô Ly chia sẻ, lúc đó dường như có cái gì bóp nghẹn trái tim cô, cô vội quay mặt đi để giấu những giọt nước mắt đang trực trào ra trong sự nghẹn ngào. Nhìn các em cô hiểu rằng từ nay mình sẽ thay những thành ghế ấy để là điểm tựa vững chắc giúp các em hòa nhập với bạn bè, tiếp tục với khát vọng vươn lên, vượt qua mọi khó khăn thử thách.
Rồi từng ngày đến trường, cô luôn dành sự quan tâm đặc biệt đến các em. Những ngày đầu của năm học, cả hai em đều thể hiện sự rụt rè, mặc cảm trước bạn bè và hoảng sợ trước những thay đổi của môi trường xung quanh. Là học sinh khuyết tật được học tập giữa các bạn đồng trang lứa có cơ thể lành lặn, hơn ai hết các em đã hiểu được sự khác biệt và những thiệt thòi trên cơ thể nên đã tự thu mình vào cái vỏ ốc do chính các em tạo ra. Nhận biết được điều đó, cô Ly và các bạn trong lớp luôn gần gũi để động viên, chia sẻ bằng tình yêu thương vô bờ bến. Cô từng nói với các em rằng dẫu trên đường đời còn lắm khó khăn, nhưng được sinh ra trên đời đã là điều hạnh phúc. Vậy nên, hãy cố gắng sống sao cho thật ý nghĩa.
Mặc dù công việc gia đình bận rộn, nhưng sáng nào cô cũng đến lớp sớm, và việc làm đầu tiên của cô đó là xem tình hình sức khỏe của hai em Hoàng và Diệp. Hôm nào một trong hai em nghỉ, cô lại lo lắng đứng ngồi không yên. Trong mỗi buổi học cô quan tâm kèm cặp các em, hướng dẫn giải từng bài toán. Lúc nào các em mệt, cô lại dừng lại, cho các em dựa lưng.
Năm nay đã là năm thứ 4 cô Ly gắn bó với các em. Thời gian cứ thế trôi đi, còn bệnh của các em thì ngày một nặng, nhất là đối với Hoàng. Hàng ngày em vẫn phải đến bệnh viện để luyện tập phục hồi chức năng nhằm hạn chế sự teo cơ và xẹp phổi. Có những lúc đau đớn tưởng chừng không thể vượt qua nhưng cô Ly đã luôn ở bên, động viên chia sẻ, cô luôn là người đồng hành cùng với gia đình em trong những lúc khó khăn ấy.
Được sống trong vòng tay yêu thương của cô, cả hai em đều cố gắng nỗ lực chiến đấu với căn bệnh quái ác và tiến bộ mỗi ngày. Các em đã lạc quan trở lại và không ngừng say mê học tập. Cả 4 năm học em Hoàng đều đạt danh hiệu học sinh giỏi, còn em Diệp đạt danh hiệu học sinh tiên tiến.
Với cô giáo Nguyễn Thị Hương Ly, cho đi chính là hạnh phúc. Bằng tấm lòng nhiệt huyết, bằng tình yêu thương của một người mẹ, cô luôn là điểm tựa để lấp đầy những vầng trăng khuyết. Cô đã thực sự là một tấm gương sáng trong sự nghiệp trồng người thiêng liêng cao cả.
(Đỗ Thị Minh Thủy)